Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tạo Hóa Chi Môn

Chương 8: Thương Lặc Thành (2)

Chương 8: Thương Lặc Thành (2)
Hắn kéo tiểu nam hài đi đã khiến đối phương mất đi khoái cảm được đâm đụng người.

Ninh Thành trong nháy mắt đã minh bạch những điều này, trong lòng càng thêm âm trầm. Nơi đây không phải là Địa Cầu. Chuyện hoàn toàn không có đạo lý này, vậy mà lại diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn cứu được một bé trai, lại chẳng khác nào mạo phạm nam tử vận áo trắng này.

Nam tử vận áo trắng cưỡi Độc giác thú thấy Ninh Thành được kẻ khác kéo đi, càng thêm phẫn nộ. Bất quá, khi y nhìn thấy người đã cứu Ninh Thành, sự phẫn nộ kia lập tức tắt ngúm, giọng điệu trở nên ôn hòa, khách khí mà nói:

- Thì ra là Tố Tiệp, đây chỉ là một tên tiện dân mà thôi...

Trong khi nói chuyện, nam tử ấy đã từ trên Độc giác thú nhảy xuống.

- Hàm Nguyên Khôi, quan hệ giữa ta và ngươi không tốt đến mức đó. Vả lại, ta có cứu tiện dân hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.

Một giọng nữ thanh thúy mà băng lãnh vang lên. Trước mắt Ninh Thành xuất hiện một thiếu nữ vận y phục hồng phấn, vô cùng yểu điệu.

Ninh Thành biết chính thiếu nữ này đã cứu mạng hắn. Bất quá, hắn cũng không tiến lên cảm tạ. Hắn biết nữ nhân này. Nàng tên là Giản Tố Tiệp, còn là cừu nhân của Ninh gia hắn. Ninh gia nhà tan cửa nát, chính là vì nàng mà nên.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh như băng trước mắt, Ninh Thành không nhớ "hắn" có từng phi lễ nàng hay không. Nhưng hắn nhớ rằng Ninh Thành trước kia cực kỳ thích nàng. Bất quá, "hắn" cũng có xuất thân không tệ, theo lý mà nói thì không thể không biết sự chênh lệch giữa mình và Giản Tố Tiệp lớn như trời với đất. Dù có thích thì tối đa cũng chỉ để trong lòng mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện phi lễ.

Hơn nữa, với thân thủ vừa rồi của Giản Tố Tiệp, Ninh Thành lúc trước lại chẳng khác nào một bao cỏ, tu vi không biết kém nàng bao nhiêu lần. So sánh với Giản Tố Tiệp, Ninh Thành đừng nói đến chuyện phi lễ, dù chỉ tiếp cận thôi cũng khó khăn. Xem ra, chuyện "hắn" phi lễ Giản Tố Tiệp trước kia, cuối cùng bị giam vào ngục, hẳn có điều gì đó cổ quái.

Nam tử tên Hàm Nguyên Khôi đụng phải một cái đinh cứng như Giản Tố Tiệp, sắc mặt y lập tức trở nên lúng túng. Nhưng y cũng đã nhận ra Ninh Thành.

- A, ngươi là Ninh Thành? Ngươi vẫn chưa chết sao? Giản sư tỷ, tiểu tử này...

Hàm Nguyên Khôi không dám tiếp tục gọi Tố Tiệp nữa, song lời của y lại một lần nữa bị Giản Tố Tiệp cắt ngang:

- Chẳng cần ngươi quan tâm. Ngươi cứ tiếp tục cưỡi Độc Giác Thạch Khiếu Thú chạy loạn đi.

Nói xong, Giản Tố Tiệp quay đầu lại nhìn Ninh Thành một cách lạnh lùng:

- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ núp ở một nơi hẻo lánh làm con rùa rụt cổ, cũng sẽ chẳng có mặt mũi nào mà đi dạo phố.

Ninh Thành trong lòng cười lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý tới Giản Tố Tiệp, xoay người rời đi.

- Thứ không biết điều.

Hàm Nguyên Khôi thấy Ninh Thành dám phớt lờ Giản Tố Tiệp, lập tức buông một lời mắng khó chịu.

Giản Tố Tiệp cũng cảm thấy kỳ lạ. Ninh Thành bình thường đối với nàng lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, giờ lại phớt lờ nàng, nhất là khi nàng còn vừa cứu hắn. Nàng nhất thời khẽ nhíu mày, bất quá cũng không nói tiếp với Hàm Nguyên Khôi lời nào, đổi sang một phương hướng khác, quay người rời đi.

Ninh Thành trong lòng đã không còn ý nghĩ cứ thế mà sống tiếp như trước. Ở loại địa phương này, nếu không thể tu luyện, không có thực lực, hy vọng sống sót sẽ chẳng còn lớn lao. Lúc này, hắn nào còn tâm tình mà dạo phố? Hắn muốn tu luyện, cho dù không thể tu luyện, hắn cũng vẫn muốn tu luyện.

- Cha, chính huynh ấy đã cứu con.

Một thanh âm giòn tan vang lên. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu nam hài mình vừa cứu. Bởi vì chuyện vừa rồi, Ninh Thành nhất thời quên bẵng tiểu nam hài ấy, không ngờ đứa trẻ ấy vẫn còn nhớ đến hắn.

Lúc này, tiểu nam hài đang được một nam tử trung niên dắt theo. Dễ thấy, nam tử này chính là phụ thân của nó.

Ninh Thành cho rằng nam tử trung niên này muốn bước tới nói lời cảm tạ, bèn đứng lại. Hắn chuẩn bị nói vài lời khách sáo. Không ngờ, nam tử trung niên vừa trông thấy hắn, lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng khom lưng nói với Ninh Thành:

- Ninh thiếu gia, thật sự xin lỗi. Hài tử không hiểu chuyện đã lỡ đụng vào Ninh thiếu gia, tiểu nhân lập tức mang nó đi...

Nói xong, người ấy không đợi Ninh Thành nói gì, lập tức kéo đứa nhóc kia rời đi, thoáng chốc đã biến mất trong dòng người.

Ninh Thành sờ sờ mặt, rồi lắc lắc đầu. Hắn không biết nam tử trung niên này, nhưng lại nhận thấy đối phương hẳn rất sợ Ninh thiếu gia hắn.

Chuyện nhỏ như thế, Ninh Thành cũng chẳng để trong lòng. Với hắn mà nói, giờ đây điều quan trọng nhất là trở về tu luyện. Nếu thật sự không thể tu luyện, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác. Bằng không, hắn sẽ rời khỏi Thương Tần Quốc, hoặc tìm kiếm những biện pháp còn lại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch