Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tạo Hóa Chi Môn

Chương 98: Một Đôi Châu Hoa (2)

Chương 98: Một Đôi Châu Hoa (2)
Thế nhưng vạn nhất An Y khảo nghiệm mà không phải Thuần linh căn, vậy thì phải làm sao?

Sau khi hắn đến nơi này, thời gian hắn ở cùng An Y là lâu nhất. Hơn nữa An Y còn có ân cứu mạng với hắn. Trong lòng hắn, sớm đã xem An Y là người thân nhất tại nơi đây. Nếu An Y không được ai chiếu cố, đơn độc một mình ở lại Nam Nguyên Thành, kết cục chắc chắn sẽ bi thảm vô cùng.

Đương nhiên, tu vi của hắn còn quá thấp cũng là một nguyên nhân khác. Ninh Thành muốn đến Nam Nguyên Thành tìm xem có cách nào dùng Kim Thiền Quả đổi lấy Tụ Khí Đan hay không. Nếu hắn có thể thăng cấp Ngưng Chân Cảnh, việc đi xuyên qua Đại An Sâm Lâm sẽ càng có bảo đảm hơn.

. . .

Có địa đồ, Ninh Thành càng thêm tinh tường về khu vực phụ cận. Chỉ sau hai ngày, hắn đã rời khỏi Đại An Sâm Lâm.

Lúc này, Ninh Thành không còn là thiếu niên ngây ngô vừa chạy khỏi Thương Lặc Thành như trước nữa. Hắn cũng không cạo đi râu ria, trông hắn như Tác Zăng vậy. Từ khi rời khỏi Thương Tần Quốc đến Đại An Sâm Lâm, đoạn thời gian lịch trình gian khổ này đã khiến Ninh Thành thoạt nhìn căn bản không giống một thiếu niên, có lẽ hắn càng giống một kẻ mạo hiểm đã nhiều lần trải qua tang thương.

Bên ngoài Đại An Sâm Lâm là một dải núi non chập chùng liên miên. Ninh Thành ban ngày không đạp kiếm phi hành, trái lại hắn ẩn giấu tu vi của mình ở Tụ Khí tầng bốn. Cho dù có đạp kiếm phi hành, đó cũng là chuyện của buổi tối.

An Y ở Nam Nguyên Thành thì không sao, thế nhưng Nam Nguyên Thành đồng thời cũng là nơi ở của mụ Lam Âm Duyệt. Hắn và Lam Âm Duyệt có mối thù lớn, với tu vi hiện tại của hắn, vẫn không phải là đối thủ của Lam Âm Duyệt. Sở dĩ không cạo râu mép, cũng là để hắn trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút. Lần này đến Nam Nguyên Thành, tuyệt đối không thể để người quen nhận ra.

Một ngày đêm sau đó nữa, Ninh Thành gặp một đội mạo hiểm giả ở biên giới Đại An Sâm Lâm. Từ những mạo hiểm giả này, Ninh Thành mua được một tấm địa đồ đến Minh Nghị Chân Quốc.

Chân khí Ninh Thành hữu hạn, việc đạp kiếm phi hành đứt quãng cả đêm đã khiến hắn đủ mệt mỏi, ban ngày vừa hay thông qua việc chạy bộ mà khôi phục chân khí.

Cứ đi một quãng lại dừng một quãng như vậy, nửa tháng sau, Ninh Thành đã đến ngoại ô Nam Nguyên Thành.

Ninh Thành ăn vận thành dáng vẻ của một mạo hiểm giả, cộng thêm việc hắn trường kỳ tranh đấu với yêu thú trong Đại An Sâm Lâm, lại còn giữ lại chòm râu, khiến hắn căn bản không cần giả trang, đã là hình tượng một mạo hiểm giả.

So với Thương Lặc Thành và Mạn Qua Thành, Nam Nguyên Thành càng thêm to lớn đồ sộ. Ninh Thành hoàn toàn không thể nhìn rõ tường thành Nam Nguyên Thành rốt cuộc cao đến mức nào, cánh cửa thành to lớn càng tỏa ra khí tức tang thương vô cùng. Mỗi nơi, đều cho thấy Nam Nguyên Thành có lịch sử lâu đời.

Đây là kinh đô của một chân quốc thông thường. Trong lòng Ninh Thành âm thầm suy nghĩ, nếu là nơi tọa lạc của Học viện Cửu Tinh, không biết sẽ to lớn đồ sộ đến mức nào.

Cánh cửa thành to lớn không ngừng có người ra vào, hai đội thành vệ canh gác ở hai bên cửa thành, cho thấy nơi đây là một địa phương có kỷ luật nghiêm minh. Trên tường thành bên ngoài cửa thành, có dán một tờ bố cáo cực kỳ bắt mắt. Ninh Thành đứng từ xa liếc nhìn qua, trên đó viết dường như là chuyện Minh Tâm Tam Tinh Học viện chiêu thu học sinh. Phía trước bố cáo không có nhiều người xem, hiển nhiên tờ bố cáo này đã dán từ rất lâu rồi.

Ninh Thành rất muốn xem nội dung bên trong bố cáo, song hắn vẫn kìm nén sự hiếu kỳ của mình. Nếu lúc này hắn đi xem nội dung bố cáo, nhất định sẽ bị người khác cho rằng là lần đầu tiên đến nơi này.

Hắn chỉ liếc nhìn bố cáo, rồi cùng đông đảo người vào thành tiến vào Nam Nguyên Thành. Khi đi qua cửa thành, hắn cũng không bị thành vệ nghi vấn.

Người ở Nam Nguyên Thành còn nhiều hơn so với Ninh Thành tưởng tượng, hầu như khắp nơi đều là đoàn người chen chúc. So với Thương Lặc Thành, Nam Nguyên Thành coi như là có trật tự hơn, chí ít không một ai dám cưỡi Độc Giác Thú chạy trên đường cái.

Ở hai bên đường phố, các quầy hàng, cửa tiệm, tửu lâu, và nhà trọ đều đông nghịt người, thật giống như một đại hội chợ, vô cùng náo nhiệt.

Ninh Thành cảm nhận được trên đường cái, người thường chiếm đa số, tuy rằng cũng có một vài tu sĩ, nhưng tu vi của họ đều không cao lắm. Hắn thoáng thả lỏng một chút. Hẳn là với loại người tự cho mình siêu phàm như Lam Âm Duyệt, chắc chắn sẽ không đến loại đường phố này cùng một vài người bình thường tranh đoạt.

"Châu hoa thật xinh đẹp. . ." Một giọng nói trong trẻo đã hấp dẫn sự chú ý của Ninh Thành. Ninh Thành quay đầu lại, thấy một thiếu nữ mặc y phục vải thô đơn giản đang đứng trước một quầy hàng, trong tay cầm một đóa châu hoa, kinh thán không ngớt.

Khi ánh mắt Ninh Thành rơi vào đóa châu hoa trong tay nàng, hắn nhất thời chấn động. Hắn lập tức bước tới một bước, cầm lấy một đóa châu hoa tương tự đang bày trên quầy hàng vào trong tay.

"Xin hỏi vật này giá bao nhiêu?" Ninh Thành cầm đóa châu hoa hỏi chủ quầy hàng, đồng thời ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm đóa châu hoa trong tay cô gái kia.

Đóa châu hoa này vốn dĩ xuất hiện thành đôi, vị thiếu nữ mặc váy vải thô kia cầm một đóa. Ninh Thành chỉ có thể mua được một đóa, hắn đương nhiên muốn mua lại toàn bộ đôi châu hoa này. Đợi lát nữa, nếu thiếu nữ này không muốn, hắn liền mua lại toàn bộ. Nếu thiếu nữ này muốn, hắn sẽ xin nàng giúp một chuyện, đem đóa châu hoa đó tặng cho hắn.

Ninh Thành kích động như vậy, là bởi vì đôi châu hoa này chẳng những có màu sắc giống hệt đóa châu hoa hắn giữ lại cho muội muội Nhược Lan, mà ngay cả hình dạng cũng giống y hệt nhau, toàn bộ đều có hình bông tuyết. Nếu không tính đến yếu tố chất liệu, đôi châu hoa này cùng đôi châu hoa hắn mua ở Địa Cầu, hoàn toàn không có gì khác biệt.

Trước đây, đôi châu hoa hắn mua đã bị Điền Mộ Uyển vứt đi một chiếc, chỉ còn lại một chiếc trong tay Ninh Nhược Lan. Ngày hôm nay hắn có thể gặp lại một đôi châu hoa giống hệt như vậy, chẳng phải là thiên ý ư?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch