Dư Điềm Điềm cười nói: “Chị đi ra ngoài mua đồ ăn ngon cho em đấy, một lát sẽ quay về ngay có được không?”
Tiểu Bảo vừa nghe thấy có thức ăn ngon liền nhanh chóng gật đầu: “Thế chị hãy quay về sớm nhé.” Dư Điềm Điềm xoa xoa đầu của cậu bé liền xuất phát ngay. Cô biết lần này Phương Nghị đến đây chắc chắn là có chuyện nghiêm túc cần phải làm, vì vậy không có lập tức đến khách sạn, cô quay đầu đi đến sở cung ứng, thay vì nói là sở cung ứng thì chi bằng nói là trung tâm Quốc Doanh, bởi vì huyện thành Xuyên Hóa và nơi này thật sự không cách nào so sánh được.
Đồ đạc bày biện khắp nơi làm lóa hết cả mắt, Dư Điềm Điềm ở đây đi một vòng lớn đã xác định được mục tiêu cần mua lần này, cô lấy ra ba trăm đồng tiền mặt trên người, trong đó có một trăm đồng của Phương Nghị đưa, hai trăm đồng còn lại là do cô bán thịt heo ở chợ đen với Lý Đại Toàn kiếm được.
Dư Điềm Điềm lấy ba trăm đồng tiền vốn kia ra và quyết định làm một vố lớn, đầu tiên cô mua mấy chai sữa mạch nha, loại sữa mạch nha này có dinh dưỡng rất phong phú, là thứ thực phẩm bổ dưỡng không thể thiếu, nếu như lưu lạc tới chợ đen ở huyện thành thì nhất định có thể bán được một cái giá rất tốt.
Sau đó lại mua thêm mấy hộp sữa bột, bây giờ vé sữa bột rất hiếm có nhưng ở những trung tâm quốc doanh của thành phố lớn như thế này lại có rất nhiều. Cuối cùng Dư Điềm Điềm lại đi mua thêm một chiếc máy radio, ở thời đại này radio là thứ rất xa xỉ, những thứ này đều không phải mua cho bản thân mình, cô đóng gói toàn bộ mọi thứ lại, lần này cô phải làm một người môi giới, còn là một người môi giới làm ăn lớn.
Dau khi mua xong món đồ tốt, Dư Điềm Điềm đến bưu điện, bởi vì tổng cộng chỉ có hai ba loại, những nhân viên công tác ở bưu điện cũng không có nghi ngờ gì cả, cộng thêm lá thư giới thiệu và chứng minh nhân dân, Dư Điềm Điềm nhanh chóng mua đồ và đóng gói xong và gửi đến thôn Tỳ Bà.
Làm xong hai chuyện này, số tiền mặt trên người Dư Điềm Điềm cũng không còn thừa lại bao nhiêu nữa nhưng trong lòng cô rất hào hứng. Sau khi mua xong Dư Điềm Điềm đã đi chợ đen một chuyến, quả nhiên là to hơn một chút, đồ đạc cũng nhiều chủng loại một chút, thịt thà nhà họ Cao cũng không thiếu thốn, cô mua một chút khoai tây để chuẩn bị quay về làm khoai tây nghiền cho Tiểu Bảo, không ngờ đến đây còn có những trái xoài tươi ngon, vừa to vừa ngọt, điều này khiến Dư Điềm Điềm vui mừng khôn xiết. Trái xoài đúng là thứ đồ tốt, còn có thể làm xoài cuộn, bánh xoài ngàn lớp.
Dư Điềm Điềm lại đi đến sạp hải sản cách đó không xa liền nhìn thấy có người đang bán cua, thời đại này cua không phải là thứ quý giá gì, chỉ những người không ăn nổi cơm mới răng rắc cắn những con cua cứng cáp thôi, vì vậy chỉ cần tốn vài hào là có thể mua được rất nhiều. Dư Điềm Điềm chuẩn bị đợi đến lúc đi thăm Phương Nghị sẽ mua thêm, đợi chợ đen lại tấp nập một phen, Dư Điềm Điềm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên lại bắt đầu quay trở về nhà họ Cao.
Lúc này Ngô Hồng Hà đang chuẩn bị nấu cơm chiều, Cao Trường Hổ thường vào lúc sáu giờ sẽ quay về ăn cơm, Dư Điềm Điềm trở về đặt đồ xuống bàn và nói: “Tối nay con không ăn cơm ở nhà, con có hẹn ăn cơm với bạn rồi.”
Ngô Hồng Hà nói: “Sao mới ngày đầu tiên về nhà đã muốn ra ngoài thế?” Dư Điềm Điềm cười nói: “Haiz, cũng không còn cách nào khác, khi trở về người ta đã giúp con một việc lớn nên con phải mời người ta ăn một bữa cơm, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp nhé.”
Ngô Hồng Hà nghĩ ngợi một lúc chỉ còn cách bỏ qua. Dư Điềm Điềm bất lực nở nụ cười một cái, sáng mai cô chuẩn bị xuất phát đi thăm bà ngoại, đợi đến lúc trở về trời cũng đã tối rồi, qua một hai hôm nữa cô cũng phải đi rồi.
Mặc dù Dư Điềm Điềm không ở nhà ăn cơm nhưng vẫn giúp Ngô Hồng Hà nấu một bữa cơm vô cùng phong phú, vừa hay đợi Cao Trường Hổ quay về chào hỏi một tiếng, sau đó liền đi ra khỏi cửa. Cao Trường Hổ nhìn bóng lưng của người con kế này rồi lại ngồi trước bàn: “Cái này do Dư Điềm Điềm làm sao?” Cao Trường Hổ hỏi.
Ngô Hồng Hà ừ một tiếng, Cao Trường Hổ ném thử một miếng: “Tay nghề cũng khá lắm, không giống như những gì em nấu.”
Ngô Hồng Hà cười ngại ngùng một cái: “Đúng vậy, nhưng mà con bé nói tối nay phải đi ăn cơm với một người bạn nên không ở nhà ăn cơm.” Cao Trường Hổ gật gật đầu.
Khi Dư Điềm Điềm đi ra khỏi ngôi nhà đó thì tâm trạng cô thoải mái cực kỳ, cô chạy nhanh đến tiệm cơm Quốc Doanh, lúc này vừa đúng sáu giờ năm mươi, Phương Nghị quả nhiên đã đợi cô ở đó rồi.