Dư Điềm Điềm và Phương Nghị rất nhanh liền thích ứng được cuộc sống ở đại học, mỗi ngày Dư Điềm Điềm đều cùng các bạn cùng phòng đi ăn, đi học, lúc đi ăn cơm gặp Phương Nghị ở cửa nhà ăn, hai người rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi dạo ở sân trường, hoặc cùng nhau đi phòng tự học.
Trên đường quốc lộ cũng bắt đầu thay đổi nghiêng trời lệch đất, những công trình mới bắt đầu mọc lên, chợ đen cũng chậm rãi đổi tên thành chợ, mọi nơi đều lộ ra bừng bừng sức sống. Căn nhà hai người thuê, sau khi cùng nhau dọn dẹp liền trở nên rực rỡ hẳn lên.
Hộ khẩu được chuyển tới sau khi hai người nhập học được năm ngày, bởi vì trên đường có tuyến đường được sửa chữa nên lại chậm thêm hai ngày, làm Phương Nghị thiếu chút nữa liền hỏng.
Nhận được hộ khẩu, Phương Nghị liền dẫn Dư Điềm Điềm đi tới Cục Dân Chính.
"Đợi, đợi em một chút."
Phương Nghị dừng lại nghi hoặc nhìn cô.
"Em đau chân." Dư Điềm ngồi xổm xuống, cô dùng đôi mắt nai con nhìn Phương Nghị.
Điềm Điềm làm nũng.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phương Nghị.
Anh đi qua, tự nhiên ngồi xổm xuống, động tác vô cùng rõ ràng, Dư Điềm Điềm vừa lòng, cô bò lên lưng anh.
"Bị người khác nhìn thấy không tốt lắm." Dư Điềm Điềm cười.
"Không sao, con đường này không có ai, dù có cũng không có việc gì."
Dư Điềm Điềm hài lòng tựa vào đầu vai anh. Cô được Phương Nghị cõng rất nhiều lần, nhưng ở trên đường cái là lần đầu tiên.
Tuy nhiên đi qua rừng rậm nhỏ Dư Điềm Điềm lại không để anh tiếp tục cõng, cô dù làm nũng cũng biết đúng mực, qua chỗ này liền có rất nhiều người, tóm lại không tốt.
Phương Nghị chiều theo ý cô, thả cô xuống dưới. Giữa tháng Năm sau mười hai giờ mặt trời nóng rực, Dư Điềm Điềm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán anh: "Sao ra nhiều mồ hôi vậy."
Phương Nghị thuận thế nắm tay cô: "Bởi vì anh muốn lập tức cưới em."
Dư Điềm Điềm nũng nịu trừng mắt nhìn anh một cái: "Khờ."
Tuy nhiên hai người đi được tới ngày hôm nay, không những khắc phục được rất nhiều khó khăn và lực cản. Hai ngày trước nhận được điện báo từ nhà họ Cao, là bút tích của Cao Trường Hổ, nghe nói Dư Điềm Điềm đậu đại học muốn chúc mừng cô, Dư Điềm Điềm nhìn xong liền ném.
Hồ sơ và hộ khẩu của Dư Điềm Điềm bây giờ đều ở đại học A, Ngô Hồng Hà cũng không có cái gì để uy hiếp được cô, hôm nay sau khi đăng ký kết hôn với Phương Nghị, cô với gia đình kia đã hoàn toàn không có quan hệ gì.
Lúc đi tới Cục Dân Chính vừa đúng ba giờ chiều, không nghĩ tới bên ngoài cửa Cục Dân Chính đã có một hàng dài người chờ, làm Dư Điềm Điềm và Phương Nghị lắp bắp kinh hãi.
"Hôm nay là ngày gì hả..."
Mặc dù bà nội có dặn dò qua khi hai người đi lãnh chứng xem qua ngày, nhưng Phương Nghị và Dư Điềm Điềm đều là người xã hội chủ nghĩa mới, cũng không để ý những chuyện như thế này, Phương Nghị rất sốt ruột, hôm nay vừa nhận được giấy anh liền chạy tới đây.
Dù vậy hôm nay vẫn là một ngày tốt.
Tới cũng tới rồi, chỉ có thể xếp hàng, Cục Dân Chính làm việc tới năm giờ, mà hàng người chờ lại không ít.
Phương Nghị dùng thân mình che ánh mặt trời cho Dư Điềm Điềm, lại dùng cây quạt quạt gió giúp cô: "Nóng không?"
Dư Điềm Điềm lắc đầu: "Có chút khát."
Phương Nghị nhìn xung quanh một vòng, anh không nhìn thấy cửa hàng quốc doanh nào, cách đó không xa có một người bán đá bào, còn có một rương bọt biển, đi qua xuyên đám người.
"Đá bào có vị nào?" Phương Nghị kêu người tới.
"Đậu xanh tám xu, đường phèn nước muối một đồng, còn có sữa bò là một đồng năm xu."
"Điềm Điềm muốn ăn vị nào?"
Dư Điềm Điềm nghĩ nghĩ: "Em muốn đậu xanh và sữa bò, hai cái."
Phương Nghị nhanh nhẹn lấy tiền, Dư Điềm Điềm nhận lấy, cô cắn mỗi cây một miếng: "Đậu xanh ăn càng ngon, sữa bò cho anh."
Phương Nghị nhận lấy đá bào mà Dư Điềm Điềm cắn qua, anh cũng cắn một miếng ở vị trí tương tự, hương vị sữa bò vô cùng ngọt ngào, còn có mùi hương hoa sơn chi trên người cô, chuyện này làm bụng dưới của anh nổi lên một trận khô nóng.
Nhìn một hàng dài phía trước, anh bất đắc dĩ thở dài.
Đợi tới lượt Dư Điềm Điềm và Phương Nghị, cách thời gian năm giờ còn có mười phút, nhân viên Cục Dân Chính xem thời gian, tùy thời chuẩn bị cất con dấu.
"Chúng tôi tới lĩnh chứng." Phương Nghị cầm tay Dư Điềm Điềm ngồi xuống vừa đúng năm giờ kém năm, anh nói chuyện rất nhanh, làm nhân viên công tác hoảng sợ.
"Làm gì lớn tiếng như thế." Bác gái ở Cục Dân Chính lẩm bẩm nói, Phương Nghị có chút ngượng ngùng, anh lập tức lấy từ trong túi ra một túi đường: "Nhờ thím, chúng cháu muốn lĩnh chứng."
Bác gái nhìn thấy trên quầy toàn đường, đều là những viên kẹo đường tốt nhất, người lãnh chứng tuy nhiều nhưng chịu bỏ ra nhiều kẹo mừng như vậy lại không nhiều lắm.
Bác gái cười nói: "Thanh niên này thật có ý tứ, nếu không phải nhìn thấy hai người thật xứng đôi, tôi cũng sẽ không mở khóa."
"Cảm ơn thím."
"Đưa giấy tờ cho tôi."
Phương Nghị đem giấy tờ của anh và Dư Điềm Điềm cẩn thận bỏ vào, cái này đều là anh luôn mang theo bên người, vô cùng quý trọng.
Vừa ngọt ngào lại dày vò hơn mười phút, một tấm giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm được đưa ra khỏi cửa sổ.