“Hãy gửi thêm ít đồ! Còn có bà ngoại của em, những thứ lần trước mua cũng hết rồi, chị cả vừa sinh cũng phải mua thêm đồ cho chị ấy tẩm bổ!”
“Được được được, Mọi thứ theo ý của em cả.”
Ba tháng trước chị cả Phương vừa mới sinh một thằng nhóc mập mạp bụ bẫm, mọi người trong nhà họ Phương đều hết sức vui mừng, anh cả Kiều càng vui đến mức không thể khép miệng lại, hằng ngày đều ôm đứa con mình vào lòng, gặp ai cũng nở nụ cười.
Dư Điềm Điềm ở trong chợ mua vài hộp sữa bột và sữa mạch nha, những nguyên liệu thượng đẳng, mũ và giày của em bé, viên canxi cho bà nội và bà ngoại, cuối cùng còn phân biệt chia cho nhà họ Phương và nhà bà ngoại mấy chục cân phiếu lương thực và phiếu dầu, lúc này Dư Điềm Điềm mới hài lòng bước ra khỏi bưu cục.
Trên đường hết sức náo nhiệt, tất cả thanh niên đều bước nhanh như bay và tràn đầy sức sống, Phương Nghị lái xe chở Dư Điềm Điềm đi khắp phố phường để xem nhà.
“Điềm Điềm muốn mở tiệm gì?”
“Tiệm cơm!”
Phương Nghị nở nụ cười, anh đã sớm biết suy nghĩ của Dư Điềm Điềm: “Liệu có cực khổ quá hay không?”
“Không đâu.” Dư Điềm Điềm nhỏ nhẹ nói với anh.
“Có một người có thể giúp em.”
“Ai thế?”
Lý Đại Toàn nhanh chóng nhận được điện báo của Phương Nghị và vội vàng chạy đến trường đại học A của anh.
Cùng nhau đến trường đại học A còn có Đậu Tử và Vương Hoa, bạn cũ gặp nhau vô cùng thân thiết, Phương Nghị dẫn họ đến sân nhỏ nhà mình.
“Khuôn viên này của anh không tệ đấy!” Lý Đại Toàn và Đậu Tử đồng loạt lên tiếng nói, Vương Hoa ở nhà bếp phụ giúp Dư Điềm Điềm, mấy người đàn ông ngồi tán gẫu trò chuyện trong sân.
“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thằng nhóc Tiểu Đậu Tử cũng biết đi rồi.” Dư Điềm Điềm nở nụ cười sờ sờ đầu của Tiểu Đậu Tử.
“Dì ơi.” Tiểu Đậu Tử ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Chà, ngoan quá.” Dư Điềm Điềm đưa cho Tiểu Đậu Tử một viên kẹo.
Dư Điềm Điềm đích thân xuống bếp, bày ra một bàn ăn cho họ trong nhà của mình.
“Ái chà, chính là mùi vị này!” Lý Đại Toàn vỗ lên bàn suýt chút nữa khóc òa lên.
“Em gái, anh nhớ món chân giò heo phá lấu của em suốt một năm rồi đấy!”
Dư Điềm Điềm nở nụ cười đặt món ăn lên bàn, ngoại trừ chân giò heo phá lấu, còn có cả gà vịt cá: “Thế thì hãy ăn nhiều chút nhé!”
Phương Nghị cũng lấy ra mấy bình rượu ngon và rót đầy cho mọi người.
“Ái chà, cuộc sống cũng khác rồi, khác hết rồi.” Lý Đại Toàn ăn một miếng chân giò heo, rồi lại cụng ly với Phương Nghị và buông lời cảm thán.
“Đúng là đã khác rồi “ Đậu Tử cũng lau mặt một cái.
“Ai có thể ngờ được, bây giờ chợ đen đã được đổi tên thành chợ, ngày nào cũng có rau củ tự sản xuất tự bán ở ngoài lề đường, tôi cũng không làm lại họ.”
Mọi người đều ngơ ngác và cười ha hả lên.
Lý Đại Toàn đẩy Đậu Tử một cái: “Cậu vẫn còn nhớ đến chút công việc làm ăn này sao, anh Nghị của cậu để lại cái trại nuôi heo còn chưa kiếm đủ sao?”
Nói đến chuyện này, Đậu Tử liền nắm lấy tay của Phương Nghị: “Đủ, đủ! Mãi mãi em cũng sẽ nhớ đến ân tình này của anh Nghị!”
Phương Nghị xua xua tay: “Đừng nói những thứ này nữa, lần này tôi gọi mọi người đến là chuẩn bị bàn bạc một chuyện với mọi người.”
Đậu Tử và Lý Đại Toàn bỗng chốc ngồi thẳng lưng lại: “Anh nói làm gì thì tụi em làm cái nấy!”
Dư Điềm Điềm nở nụ cười kéo Vương Hoa đi và nói với cô ấy về ý định của mình.
Sau khi ăn uống say sưa no nê, Đậu Tử và Lý Đại Toàn say mèm còn quay qua hứa chắc nịch với Phương Nghị.
“Đều nghe theo anh cả! Anh!”
“Cứ thế quyết định đi!”
Đêm nay Phương Nghị để hai người họ ngủ ở phòng khách, cũng may không gian của căn nhà này cũng khá rộng.
Sáng hôm sau, Phương Nghị dẫn Đậu Tử đi đăng ký thương hiệu của xưởng vật liệu xây dựng, đặt tên là: Phương Điền.
Bên của Dư Điềm Điềm cũng lựa chọn xong mặt bằng chuẩn bị một cửa tiệm hợp tác với Lý Đại Toàn, tên gọi là Điềm Ý.
Cái ý nghĩa bên trong chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Xưởng vật liệu xây dựng Phương Điền và tiệm cơm Điềm ý khai trương cùng một ngày, ngày hôm đó cũng là ngày chị cả Phương vào thành phố.
Lý Đại Toàn là nhân tài tốt trong việc mở tiệm cơm, anh ta lập tức tuyển dụng nhiều đầu bếp tài giỏi lưu lạc ở tiệm cơm Dân Doanh trước kia, cho họ lương bổng rất hậu hĩnh khiến ai nấy đều không đồng ý ở lại nơi cũ với mấy đồng bạc lẻ nên đồng ý làm thử.
Trải qua sự đích thân hướng dẫn của Lý Đại Toàn và Dư Điềm Điềm, hai người tung ra món ăn tiêu biểu của Điềm Ý, lại tung ra món phá lấu ngọt ngày xưa, đặt ở trước cửa làm thức ăn nhẹ.
Phương Nghị vốn dĩ xuất thân từ hệ kiến trúc, anh nhanh chóng tuyển dụng một lượng lớn lao động lưu động của Thành phố A, nói ra thì cũng là người đầu tiên dám ăn cua nên chính phủ thành phố A cũng cho anh rất nhiều khích lệ và ủng hộ.