Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 89: Cháo thịt nạc và bánh trứng gà 6

Chương 89: Cháo thịt nạc và bánh trứng gà 6




Nhưng mà, Dư Điềm Điềm biết rất rõ rằng kỳ thi thi vào trường cao đẳng sẽ sớm được khôi phục, đến lúc đó nếu cố gắng đậu qua được thì sẽ lên được đại học, không cần phải hối tiếc cơ hội này. Chắc chắn là Doãn Mộng Đào cũng biết rất rõ, lần này cô ta đi trước thông qua đề cử công, nông, binh lính chắc có lẽ là vì cô ta không muốn ở lại trong thôn nữa.

Dư Điềm Điềm lắc đầu rồi cười một tiếng, nhưng mà nhìn Ngô Nguyệt, cô cảm thấy đời người cô ấy cũng còn có cơ hội lớn hơn, vì vậy cô lập tức viết xuống tờ giấy hỏi cô ấy: “Cô thì sao, không muốn đi à?”

"Tôi sao? Đừng nói đùa nữa, làm sao đến phiên tôi được chứ, hơn nữa... Cha tôi ông ấy... thôi, không nói nhiều như vậy nữa, còn cô thì sao, đi gặp thầy thuốc Lưu kia thấy có khỏe hơn không?"

Nhắc đến chuyện này, cô cảm thấy mình nợ Ngô Nguyệt một ân huệ rất lớn, cô rửa tay, đôi mắt hạnh chớp chớp, lại đưa một tờ giấy khác cho Ngô Nguyệt.

“Cô có tin tôi không? Cô đi học cho thật giỏi chắc chắn sẽ luôn có ích.”

"Tất nhiên là tôi tin cô rồi! Cuốn sách mà lần trước cô cho tôi tôi đã đọc xong. Jane Eyre, tôi đã bị thu hút bởi câu chuyện của cô ấy, tinh thần bất khuất và lòng dũng cảm đối mặt với tình yêu trên người của cô ấy... Điềm Điềm, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cho tôi được đọc qua một cuốn sách tuyệt vời như vậy, tôi, tôi đã bị cảm hóa rất nhiều đó!"

Dư Điềm Điềm mỉm cười, tiếp tục viết: “Vậy thì ngày mai tôi sẽ mang cho cô một cuốn sách mới, cô muốn đọc cuốn nào?”

Ngô Nguyệt vui vẻ nói: "Không làm phiền cô nữa, lúc đó tôi sẽ tự đi qua lấy, để tránh làm cho người khác chú ý. Tôi muốn... đọc “Ngôi nhà màu đỏ” !"

“Được thôi, không thành vấn đề gì.”

Hai người họ hoàn thành công việc ngày hôm nay một cách rất nhanh chóng trong khi nói đùa.

Chạng vạng tối, lúc Dư Điềm Điềm tan làm trở về, cô gặp được Doãn Mộng Đào ở trên đường, chắc hẳn là cô ta đã chuẩn bị rời đi, Ngô Hiểu Lệ và một vài thanh niên tri thức khác đang đi đưa tiễn cô ta.

Dư Điềm Điềm liếc nhìn hai lần, từ xa xa truyền đến giọng nói của Phương Mạn: "Chị ơi! Chị làm gì vậy chứ! Chị mau về ăn cơm đi! Chị cả làm đồ ăn ngon, còn có mới hái được quả anh đào dại. Là đợt cuối cùng trong mùa xuân năm này rồi, chị mà về trễ thì sẽ không có phần đâu!"

Bầu trời ở vùng nông thôn trong xanh, trên gương mặt của Dư Điềm Điềm nở một nụ cười, vui vẻ bước chân đi về phía nhà họ Phương.

Xưởng sửa xe ở huyện thành.

Ký túc xá Phương Nghị ở là phòng mười hai người, ở cùng với anh còn có Trần Đại Quân ở đập Tam Lục bên cạnh, hai người trước kia đã từng gặp mặt, Trần Đại Quân vừa nhìn thấy anh đã nở nụ cười.

“Anh Nghị! Trùng hợp thế!”

Tất nhiên Phương Nghị cũng nhận ra anh ta nên gật gật đầu.

“Anh cũng đến đây học sửa xe sao?”

“Ừ, cậu cũng vậy sao?”

“Em không phải! Em học lái xe! Thôn của tụi em sắp về xe đầu kéo rồi!”

Phương Nghị gật đầu: “Tốt lắm.”

“Thật tốt quá, thật không ngờ lại có thể gặp người quen đấy, đi thôi! Một lát hai anh em chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

“Dọn dẹp trước đã.”

“Đúng đúng đúng, dọn dẹp trước đã, haha.”

Gặp được người quen nên Trần Đại Quân cũng tự nhiên dọn đên giường bên cạnh Phương Nghị, hai người đàn ông làm việc cũng rất nhanh gọn, rất nhanh chóng đã dọn dẹp đến một hạt bụi cũng không còn, khi Phương Nghị dọn dẹp từng món đồ đạc trong chiếc thùng đan bằng mây thì nhìn thấy cái túi nhỏ do Dư Điềm Điềm để vào.

Chiếc khăn tay màu trắng gói một túi tiền nhỏ, bên trong là số tiền lần trước anh đưa cho cô, hình như không chỉ nhiêu đó, có lẽ Dư Điềm Điềm đã tự bỏ thêm vào một ít, còn có đủ các thể loại phiếu lộn xộn, ngoại trừ những thứ này còn có một mảnh giấy rơi ra.

[Không được từ chối, anh cứ cố gắng học ở huyện thành, đợi kiếm được thì trả lại cho em gấp đôi.]

Phương Nghị hơi ngơ ngác, cái cô gái ngu ngốc này…

Ngoài trừ cái này còn có một cái hộp nhỏ, Phương Nghị mở ra xem, trong đó có một chiếc đồng hồ và một mảnh giấy khác.

[Vẫn không được từ chối, anh đến xưởng sửa xe hơi học nghề chắc chắn phải nhìn thời gian, giữ lấy mà dùng.]

Chiếc đồng hồ này Phương Nghị đã thấy qua, là của Dư Điềm Điềm, cô rất nâng niu nó, chắc nó phải có giá trị rất lớn.

Nhìn thấy vật này, trong lòng Phương Nghị tràn đầy cảm xúc phức tạp và kích động. Anh rất muốn nhanh chóng về bên cô, giúp cô làm việc và bảo vệ cô, anh lại muốn nhanh chóng kiếm được nhiều tiền hơn, cho cô một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải như bây giờ chỉ có thể cầm lấy vật mà Dư Điềm Điềm cho anh.

Phương Nghị nghĩ ngợi một lúc rồi đặt chiếc đồng hồ xuống dưới gối, còn tiền thì anh gói lại và cất vào đáy thùng, đàn ông không thể dùng tiền của phụ nữ, đây là vấn đề về nguyên tắc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch