Phương Nghị lập tức im miệng lại và không dám nói thêm gì nữa.
“Bán kem ống đây! Bán kem ống đây!” Phía xa xa vang lên tiếng rao bán, Phương Nghị lập tức kéo Dư Điềm Điềm chạy qua đó.
“Điềm Điềm muốn ăn cái này không?”
Dư Điềm Điềm vừa nãy mới ăn một cái bánh gạo, lúc này bụng vẫn còn khá no, cô có chút bối rối quay qua nhìn Phương Nghị: “Em ăn không nổi nữa…”
Phương Nghị hơi ngơ ngác, sau đó quay qua nhìn chiếc eo thon của cô một cái và bất lực nói: “Thế mua một que, một lát đi trên đường ăn nhé?”
“Sẽ không tan chứ?”
Người bán kem ống cười nói: “Tôi có hộp giấy mà!”
“Thế, thế tôi lấy vị sữa bò nhé.”
“Được thôi!”
Dư Điềm Điềm rất nhanh chóng đã lấy được một hộp kem vị sữa bò, đông cứng đến mức rất đặc, ngửi mùi có vẻ thơm ngon hơn những loại sau này.
“Đợi chút, chú lấy thêm một hộp vị khoai môn nữa.” Dư Điềm Điềm nói với người kia.
Phương Nghị nghi hoặc, Dư Điềm Điềm vội giải thích: “Em mua cho Ngô Nguyệt một hộp.”
Phương Nghị hiểu rồi nên lại lấy tiền trả hộp kem này nhưng bị Dư Điềm Điềm ngăn lại, cô tự lấy tiền ra trả.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Phương Nghị, Dư Điềm Điềm cắn môi nói: “Em tặng cho bạn em sẽ tự mua, tiền bạn trai của em tất nhiên chỉ có em được dùng.”
Một câu bạn trai, đôi mắt Phương Nghị bỗng sáng rỡ cả lên, ánh mắt nóng bỏng kia như muốn đốt cháy cô, Dư Điềm Điềm bỗng dưng cảm thấy rụng rời cả người, cô khẽ cắn môi dưới và giả vờ mạnh mẽ nói: “Đi nào.”
Phương Nghị đưa Dư Điềm Điềm đến cửa Cung tiêu xã, Ngô Nguyệt đã đợi cô ở đó rồi, Dư Điềm Điềm đưa kem cho Ngô Nguyệt rồi quay qua nói với Phương Nghị: “Quay về đi, buổi chiều anh vẫn có việc mà đúng không?”
Phương Nghị nói: “Để anh đưa hai người ra trạm xe.”
Dư Điềm Điềm nhìn đồng hồ và lắc đầu: “Không cần đâu, không kịp nữa rồi, anh đi trước đi, em và Nguyệt Nguyệt sẽ tự qua đó, vừa hay đi dạo một chút.”
Phương Nghị hơi do dự một chút: “Vậy được rồi, hai người đi đường cẩn thận nhé, đừng đi xa quá, về sớm một chút.”
“Biết rồi.”
“Đợi đã!” Phương Nghị vừa muốn đi thì Dư Điềm Điềm đột nhiên nhớ ra thứ gì đó nên gọi anh lại.
Phương Nghị quay đầu qua: “Điềm Điềm?”
Dư Điềm Điềm suýt chút nữa đã quên mất chuyện của chị cả, lần này cô vào thành chính là muốn nói chuyện này cho Phương Nghị biết, cô tiến lên vài bước kéo Phương Nghị lại và vội mang chuyện Lâm Hoa Linh đến nhà nói cho anh biết.
Sắc mặt Phương Nghị dần trở nên có chút khó coi.
“Người đó còn có cả đứa con, chị cả gả qua đó chẳng phải rất thiệt thòi sao nhưng em không khuyên chị cả được.”
“Hẹn gặp mặt vào lúc nào thế?”
“Thứ sáu tuần sau.”
“Anh biết rồi, em đừng lo lắng, đợi anh trở về.”
Có câu nói này của anh, Dư Điềm Điềm mới cảm thấy yên tâm hơn: “Thế tụi em đi nhé, anh hãy tự chăm sóc cho bản thân đấy.”
Trái tim Phương Nghị lại bởi vì câu nói này của cô bắt đầu rung động nhưng bởi vì có Ngô Nguyệt ở đây nên mới không hôn cô một cái, chỉ lựa lúc xung quanh không có ai sờ sờ khuôn mặt cô: “Mau đi nào.”
Lúc này Dư Điềm Điềm mới vui vẻ đi về hướng trạm xe với Ngô Nguyệt.
“Điềm Điềm! Cô nói chuyện được từ khi nào thế!”
“Cô nói cô có nói nghĩa khí hay không, có thể nói chuyện mà không nói, tôi cũng không biết đấy.”
Câu hỏi Ngô Nguyệt nhịn rất lâu cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi nên lập tức hỏi liên tục y như ống tre làm đổ đậu vậy, Dư Điềm Điềm chỉ cười tít mắt không trả lời mà chỉ nhắc nhở: “Kem sắp tan rồi, mau ăn đi nào!”
Lúc này Ngô Nguyệt mới chú ý đến kem trong tay đã biến thành màu tím nhạt của váng sữa nên đau lòng vô cùng: “Ái chà, cứ lo nói chuyện thôi.”
Vừa rồi Dư Điềm Điềm đưa kem cho cô ấy thì khỏi nói cô ấy đã vui mừng đến nhường nào, lúc này liền vội vàng dùng muỗng múc một miếng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa cằn nhằn: “Vẫn rất ngon, rất ngọt.”
Dư Điềm Điềm cũng bắt đầu ăn cái của mình, hộp kem của cô cũng tan chút ít rồi, kem sữa bỏ đã biến thành sữa đặc mất rồi, giống kem sữa, vả lại còn là loại không có đường tinh luyện nên thơm ngon bất ngờ.
Hai người ăn kem xong, Dư Điềm Điềm mới chậm rãi nói với cô: “Nói được là một tuần trước đã có thể nói rồi, chỉ là lâu lắm chưa mở miệng nên muốn luyện tập nhiều hơn nữa.”
“Ái chà cô quá khiêm tốn rồi đấy, vừa nãy lúc cô nói chuyện nghe hay lắm! Lúc cô đi rồi cũng không thấy sắc mặt của Triệu Mạn Ngọc đâu, vừa đỏ vừa đen, trông buồn cười lắm.”
Dư Điềm Điềm đột nhiên hỏi cô ấy môt câu: “Quan hệ của cô và Triệu Mạn Ngọc có tốt không?”
“Sao có thể chứ! Tính cách của cô ta trước kia cũng khá tốt, cũng không biết tại sao sau khi đến huyện thành lại thành ra như thế, thật có lỗi quá Điềm Điềm, tôi cũng không ngờ tới, sớm biết như thế thì không để họ ghép bàn rồi.”