Mặt mũi sưng vù, cả người chỉ còn một tay có thể cử động, Lục Đại Khánh chỉ vào Tần Xuyên:
- Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Đi ra ngoài!
Ngược lại Hồ Thúy Lan mềm lòng:
- Ông à, tiểu Tần tới cũng là có lòng, lúc này mình cũng đừng nhắc tới chuyện kia.
- Hừ, rõ ràng là nó tới để cười vào mặt chúng ta! Chúng ta không có tiền, không có thế, còn không muốn nó làm con rể, chắc chắn nó cho rằng đầu óc chúng ta có vấn đề, đang cười cợt chúng ta đó!
Nghe vậy, Lục Đại Dũng thấy chướng tai:
- Em nói anh nghe, em thật không biết lý do vì sao anh không thích tiểu Tần, em lại thấy tiểu tử này rất hiếu thuận, biết anh chị gặp chuyện không may, lập tức theo Tiểu Nhan cùng về.
- Biết hai người bị đánh, nó vẫn dám tới, đâu phải là chuyện đùa?! Rốt cuộc là kiếp trước cậu ta thiếu nợ hay là lừa tiền anh? Làm gì mà anh tức giận với cậu ấy như vậy?
- Chú đừng quan tâm! Chuyện này không liên quan tới chú! Cũng tại chú cả, đã bảo chú đừng gọi điện thoại rồi mà!
Lục Đại Dũng cũng tức giận:
- Mẹ kiếp, nếu không phải là em của anh, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì! Nhìn anh lợi hại chưa kìa! Anh tưởng cái đám Nhị Hắc Tử trong thôn mình chỉ biết ngồi không thôi sao?
- Năm ngoái A Quý thắt cổ tự sát trước cửa thôn, năm nay Thủy Căn uống thuốc trừ sâu mà chết, anh thật sự cho rằng họ vì bài bạc thiếu nợ mấy trăm tệ mà tự tử sao?
- Chỉ vì việc bỏ phiếu mà đám người đó có thể giết người, huống chi đây là chuyện giải tỏa, dính đến bao nhiêu người! Làm sao chúng có thể nương tay?
- Chết thì chết! Dù thế nào thì ông đây cũng bất chấp!
Lục Đại Khánh tức giận, mặt đỏ lên:
- Tiền đó là của nhà nước cấp, không phải đám lưu manh kia cho! Đất đai là do tổ tiên để lại, đền bù không hợp lý dù chỉ một phần nhỏ, thì cũng không thể bán! Bán đi là mang tội!
- Tổ tiên? Tổ tiên tức chết vì sự ngu xuẩn của anh luôn rồi!
Lục Đại Dũng cũng nổi giận, hét to mấy câu, rồi đi ra ngoài hút thuốc lá.
Trong phòng bệnh, đã yên tĩnh lại, vẻ mặt sầu lo, Lục Tích Nhan muốn khuyên nhưng không được.
Hồ Thúy Lan áy náy cười cười với Tần Xuyên:
- Tiểu Tần, xin lỗi, mấy ông này xấu tính quá, cháu và Nhan Nhan đi đường cũng vất vả, tìm khách sạn gần đây nghỉ ngơi đi!
Qua đối thoại giữa hai anh em nhà họ Lục, Tần Xuyên nghe ra chút manh mối, ngẫm nghĩ rồi mỉm cười gật đầu:
- Cháu không mệt đâu, cháu ra ngoài chờ, để với hai bác trò chuyện với Tích Nhan.
Tần Xuyên ra ngoài, thấy Lục Đại Dũng đang ngồi buồn bực hút thuốc trên bậc thang, liền tới ngồi bên cạnh.
- Chú, chú cũng đừng để bụng, cháu nghĩ bác trai cũng cảm thấy khó ở, cho nên mới như vậy, nhất định là trong lòng bác ấy biết chú có ý tốt đối với bác ấy, bác ấy cũng hối hận vì cãi nhau với bác.
Tần Xuyên nói.
Lục Đại Dũng quay lại nhìn Tần Xuyên, đặt bàn tay to thô ráp lên vai hắn, vỗ vỗ:
- Tiểu Tần, cháu đúng là chàng trai tốt, còn tới an ủi chú. Cũng do anh chú quá nóng nảy, nếu không thì đã không chịu khổ như vậy. Nào, hút một điếu chứ?
Lục Đại Dũng cầm bao Hùng Sư lên, rút ra một điếu.
Tần Xuyên xua tay:
- Dạ thôi, cháu không hút thuốc.
- Không vì làm người thành phố mà khinh thường thuốc lá rẻ tiền của chú đấy chứ?
Lục Đại Dũng nói đùa.
- Sao dám như vậy ạ? Cháu sống từ nhỏ trên núi, chỉ mới vào thành phố hai năm nay.
Tần Xuyên cười, đáp.
Lục Đại Dũng nghe vậy, liền cảm thấy thân thiết với hắn:
- Thảo nào, chú thấy cháu cũng không có vẻ gì là kiêu ngạo, hóa ra là sống trên núi! Đúng là Tiểu Nhan đã tìm được một người chồng tốt, ha ha...
Tần Xuyên lại nói mấy câu thân mật, làm Lục Đại Dũng hết sức thoải mái, càng tỏ ra thích thú đối với chàng cháu rể này.
Khi thấy quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn một chút, Tần Xuyên mới hỏi:
- Chú, lúc nãy chú nói đám Nhị Hắc Tử gì đó, là người thế nào vậy?
Lục Đại Dũng sững sờ, cười khổ:
- Tiểu Tần,chú khuyên cháu không nên biết làm gì, không cần phải giải thích với đám người đó, mà mau tìm cách khuyên nhủ anh chị của chú, để hai người theo cháu và Tiểu Nhan vào trong thành phố mà hưởng phước đi!
- Không sao, cháu đã nghĩ kỹ, thật ra cháu có có người bà con làm quan chức ở tỉnh Sơn, cháu chỉ hỏi để xem có thể giúp được hay không thôi.
Tần Xuyên cũng không bịa chuyện, hắn nhớ trong Tần gia có một số người giữ những chức vụ khác nhau ở tỉnh Sơn.
Lục Đại Dũng xua tay:
- Bà con? Vô ích thôi, cho dù người đó là tỉnh trưởng, thì cũng phải có chứng cứ mới được, lũ Nhị Hắc Tử làm việc lén lút, có giết người cũng không có chứng cứ để bắt.
- Lợi hại vậy sao? Chú, coi như cháu hiếu kỳ đi, để cháu nói chú nghe, dù sao thì Tích Nhan còn trò chuyện lâu với hai bác, chú cháu mình rảnh rang mà.
Tần Xuyên khiêm nhường nói.
Một tiếng chú, hai tiếng chú, Lục Đại Thúc không thể từ chối yêu cầu của hắn, đành phải giải thích.
Thì ra, Nhị Hắc Tử vốn tên là Vu Đào, trước kia làm công ở bên ngoài, về sau không chịu được vất vả, lại không có học vấn gì, cho nên đi ăn trộm ngay trong thôn.
Bị bắt, y bị đưa đi lao động cải tạo một năm, sau khi ra trại, lại kết giao với một đám lưu manh không học vấn, không nghề nghiệp.
Đúng lúc, một người anh họ của Vu Đào tên là Trương Lỗi, vốn là người kinh doanh, muốn tranh cử vị trí bí thư thôn, bảo Nhị Hắc Tử vận động phiếu bầu cho y, ai bỏ phiếu thì được cho tiền, ai chê tiền ít hoặc không đồng ý, thì Nhị Hắc Tử lén lút gây tổn hại, thậm chí lợi dụng đêm tối để đánh người.
Ban đầu, các ủy viên nghĩ rằng bỏ phiếu cho ai cũng vậy, bỏ cho Trương Lỗi còn có tiền xài, cho nên đại đa số đều bỏ phiếu cho Trương Lỗi, khiến y được lên làm bí thư.
Nhưng không ngờ, sau khi trở thành bí thư, Trương Lỗi bắt đầu mua đất mua nhà, dựng nhà xưởng, khiến không khí trong thôn hết sức ngột ngạt.
Nếu thôn dân có ai không phục, muốn đi tố cáo, đều sẽ bị Trương Lỗi biết trước, phái đám người của Nhị Hắc Tử bí mật chèn ép.
- Tiểu Tần, cháu không biết chúng độc ác thế nào đâu, đầu thôn chú có người gọi là A Quý, rất tốt và thành thật, thường ngày ngoại trừ chơi một chút bài cửu, cũng không làm gì sai trái.