Tần Xuyên nghiêm túc nói.
- Gió to? Lên núi chẳng phải gió còn to hơn sao? Anh rể ngốc quá.
Liễu Tiên Tiên nói.
Tần Xuyên ho:
- Em vợ, chẳng phải em đói rồi sao? Muốn ăn cơm thì phải lên đó chứ.
Đang nói chuyện, bên cạnh vang lên tiếng nữ giới quen thuộc.
- Anh! Chị!
Tần Xuyên quay đầu nhìn, thì ra là Tần Cầm và hai anh em Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt. Đằng sau là “tuyển thủ” lần này của Tần gia, một thanh niên đen và vạm vỡ - Tần Khải.
Liễu Hàn Yên thấy là người của Tần gia bèn nở nụ cười lịch sự, chào họ.
Tần Xuyên đã lâu lắm không gặp Tần Cầm, thấy sức khỏe của cô ấy khá tốt, bèn cười nói:
- Sao Cầm Nhi cũng đến rồi à? Em ra ngoài hít thở không khí?
- Vâng, khó khăn lắm sức khỏe của em mới ổn định được nên em muốn ra ngoài một chút.
Tần Cầm hơi buồn bã nói:
- Anh à, từ khi anh không đi học nữa, em không gặp được anh, anh cũng chẳng đến trường thăm em.
Tần Xuyên lúng túng gãi đầu, giá như hắn có thuật phân thân. “Được hoan nghênh quá mức” cũng là một vấn đề đau đầu.
Hắn cũng phát hiện ra, tinh thần của Tần Khải cũng nâng cao không ít. Chân khí cũng ổn định hơn, dường như có dấu hiệu đột phá tiên thiên sơ cấp, xem ra tu luyện khắc khổ sẽ có hiệu quả.
Lúc đầu, Tần Xuyên còn cố ý đeo mặt nạ để dạy cậu ta vài điều, hi vọng cậu ta giành thắng lợi, có cơ hội tiếp cận với Viêm Long Lân.
Chỉ là giờ đây, sau khi nhìn những thanh niên của môn phái khác, Tần Xuyên đã không còn hi vọng Tần Khải giành giải nhất nữa, có thể rời khỏi võ đài bình an là tốt lắm rồi.
- Chỉ có mấy người như vậy sao? Những người khác của Tần gia không đến à?
Tần Xuyên hỏi.
- Cha em và ông Tần Minh cùng những người khác lên núi trước rồi. Bọn em đứng đây đợi mọi người cùng lên.
Tần Tử Việt nói.
Tần Xuyên huơ tay:
- Vậy còn đứng đây làm gì? Em vợ anh đói rồi, mau đi thôi!
Đoàn người men theo bậc thang lên núi. Với hai người không tu luyện như Liễu Tiên Tiên và Tần Cầm, đoạn đường này khá mất sức.
Tần Xuyên sợ Tần Cầm mệt, nên bảo Tần Cầm trèo lên vai hắn, hắn cõng em gái lên, khiến cho Tần Cầm vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Liễu Tiên Tiên cũng muốn vậy, đòi Liễu Hàn Yên cõng cô, kết quả là bị Liễu Hàn Yên cốc cho mấy phát vào đầu, mặt xụ xuống.
Đến đỉnh núi Thanh Long, lập tức nhìn thấy quần thể chùa chiền hùng vĩ của Thanh Long Tự, mái ngói xanh, tường vàng, cờ cắm khắp nơi, trông rất hoành tráng.
Tần Tử Hằng đã đi xem đường trước nên đi lên trước dẫn mọi người tới trai đường dùng cơm. Dù sao thì đây cũng là Phật môn, dù người của Thanh Long Tự không phải cạo trọc nhưng cũng ăn chay.
Trên đường họ gặp một số người quen, còn khách sáo chào hỏi, người của Thanh Long Tự cũng hành lễ, cả Thanh Long Tự đều rất náo nhiệt.
Đang đi thì phía trước đột nhiên có một người đàn ông cao lớn chặn đường đoàn người.
Mặt y để râu quai nón, tóc dài để xõa, dù là mùa đông nhưng cũng chỉ mặc một chiếc áo màu trắng, phía dưới mặc chiếc quần rộng màu nâu, đi giày, không đi tất.
Trên tay người đàn ông cần một chiếc vòng hạt bồ đề khiến Tần Xuyên để ý. Vì Tần Xuyên phát hiện ra rằng, đó chính là “Thập Cửu Biện” vô cùng quý giá!
Trong thổ ngữ Ấn Độ, Bồ đề Kim Cương mười chín múi được gọi là “Tư Ncha”, nghe đồn có tác dụng thần kỳ. Trên thế giới không còn nhiều nữa. Có cũng đa phần là giả.
Xúc giác của Tần Xuyên rất nhạy cảm. Hắn cảm nhận được rằng chuỗi bồ đề của người đàn ông này có một nguồn năng lượng khiến người ta bình an và hòa nhã, có lẽ là được một cao tăng nào đó đeo thường xuyên, hoặc là được thờ cùng mấy chục năm nên mới có chút tính Phật như vậy.
Giống như phép thuật trên thế giới vậy, tính Phật cũng là thứ mà con người không thể giải thích được, nhưng nó thật sự có thể trấn áp rất nhiều năng lượng.
- Anh chính là Tần Xuyên.
Người đàn ông nói quả quyết.
Phần lớn những người gặp trước đó đều chào Liễu Hàn Yên. Đây là người đầu tiên tìm đến Tần Xuyên.
Những người khác đứng cạnh cũng không quen người này, dường như đây là lần đầu tiên gặp anh ta.
- Hình như chúng ta không quen nhau. Có việc gì không?
Tần Xuyên cười nhìn người đàn ông này, hắn không nhìn ra được tu vi chính xác của người đàn ông này. Điều này có nghĩa là, dù không bằng hắn nhưng tu vi cũng không kém là bao.
- Tôi tên là Cơ Vô Danh, tôi đến để tẩn cho anh một trận.
Cơ Vô Danh nhoẻn miệng cười, nhưng lời nói và biểu cảm của anh ta hoàn toàn chẳng ăn khớp với nhau.
Nghe đến ba chữ “Cơ Vô Danh”, Tần Xuyên hơi ngây người, còn Liễu Hàn Yên và những người khác thì nhíu mày.
Cổ võ thế gia đều có đồn rằng, nhị công tử của Cơ gia – Cơ Vô Danh là một thiên tài giỏi hơn nhiều so với Cơ Vô Song, chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại không chịu ra khỏi nhà.
Không ngờ trong lần đại hội Chân Long này, cuối cùng Cơ gia đã lấy thứ vũ khí bí mật này ra!
Nhưng dù Cơ Vô Danh có lợi hại đến mấy nhưng khiêu khích trực diện như vậy vẫn khiến người của Tần gia bất mãn. Chỉ tiếc là thực lực kém hơn, không dám nói gì.
Tần Xuyên thì mặc kệ, hắn nhún vai tỏ ý xin lỗi:
- Cái đó….Tiểu Cơ à, xin lỗi, tôi chỉ đến để tham quan thôi. Tôi không tham gia đại hội Chân Long, làm anh phải thất vọng rồi.
- Anh gọi tôi là gì cơ? Tiểu Cơ?
Cơ Vô Danh chau mày.
- Đúng thế, anh của anh là Đại Cơ, anh là em trai, gọi anh là Tiểu Cơ, thế mới thân thiết chứ.
Tần Xuyên nói.
Cơ Vô Danh cũng chẳng đoái hoài người khác gọi thế nào, dù sao thì anh ta chẳng để tâm, chỉ hỏi một cách quan tâm:
- Tại sao anh không dự thi? Chẳng phải anh là cao thủ đứng đầu đám thanh niên Tần gia sao? Chẳng lẽ sợ tôi rồi sao?
Tần Xuyên ưỡn ngực:
- Sợ cậu á? Tần Nhật Thiên tôi ngoài sợ vợ ra, thì chẳng sợ ai cả!
Đám người lộ thái độ cổ quái, nhìn sang Liễu Hàn Yên bên cạnh. Còn Liễu Hàn Yên thì không hiểu gì, nhìn lại Tần Xuyên.
- Hừ, thế ai thay cho anh?
Cơ Vô Danh hỏi.
Tần Xuyên chỉ vào phía sau ngụ ý:
- Đấy, người anh em vạm vỡ đen đen kia kìa. Anh ta là Tần Khải, đến lúc đó hai anh tha hồ mà so tài.