Tần Xuyên rút điện thoại di động, dùng Tiên tri xác nhận tình hình, qua hình ảnh của các camera quay được tại các thành phố bị tấn công kia, quả thực đã có rất nhiều nơi bị tấn công, ví như nhà ga, ga xe lửa…
Cảnh sát đang sơ tán dân chúng địa phương, xác định khu vực cảnh giới, toàn thành phố trong tình trạng giới nghiêm.
Nhưng dù sao tình hình này cũng chỉ xỷ ra ở một số nơi, có rất nhiều người còn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của nó, chỉ cho là một đội tội phạm hoặc côn đồ gì đó.
- Em đi trước đi, cẩn thận an toàn.
- Vâng, vậy anh cũng coi chừng nhé. Nếu biết anh còn sống, sẽ có rất nhiều người chó cùng rứt giậu.
Hắn mỉm cười khẽ gật đầu. Hắn không còn là Tần Xuyên của nửa năm trước nữa, với thực lực hiện nay, đám người của thế gia đang thi đấu trên kia hắn không thèm để vào mắt.
Lăng Lạc Tuyết cũng không dám lần lữa thêm, hiện giờ mỗi phút mỗi giây đều có thể là vô số nhân mạng, cho nên cô cũng vội vàng bỏ chạy đi tụ hợp cùng bộ đội.
Trước mắt Tần Xuyên cũng không có ý định đi quản giáo người của Thánh giáo. Dù sao thì người cũng đủ đông rồi, nhóm người Thánh giáo này bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Nhưng hắn lại cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, vì sao Thánh giáo lại chọn thời điểm đặc thù như vậy? Chẳng lẽ chỉ là hy vọng vào lúc mọi người đang mải chú ý đến thế gia thi đấu mà tranh thủ xuất hiện sao?
Nhưng mục đích của bọn họ là vì cái gì? Bạo lộ tung tích như vậy cũng đâu có lợi mấy cho họ đâu? Tần Xuyên càng nghi ngờ hơn…
Trong một huyện thành nhỏ vắng vẻ cách Đạo trường Ngọc Long hơn mười dặm về phía bắc.
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, có mấy nhà mở tiệm tạp hóa cũng không có nhiều khách qua lại.
Một cái xe buýt cũ kỹ dừng lại trước nhà ga, bốn năm lữ khách lác đác xuống xe.
Trong đó, một cô gái đội mũ vành, đeo kính râm, buộc khăn lụa, ăn mặc có vẻ mộc mạc đi vào một tiệm mì.
- Ông chủ, một bát vằn thắn, nước suông là được.
Cô tìm một chỗ không ai ngồi gọi món.
Ông chủ là dân vùng này, vội vàng chạy tới chắp tay cười hỏi:
- Cô gái, cô là khách du lịch sao?
- Ừ, Đạo trường Ngọc Long còn cách nơi này xa lắm không?
- Tới Đạo trường Ngọc Long sao? Thật là hiếm có, không mấy ai biết nơi đó đâu… Vẫn còn một đoạn đường nữa, cô đi thêm năm dặm nữa, đến đường lớn phía nam có xe buýt đấy, có điều gần đây Đạo trường có mở đại hội gì đó, người bình thường không cho vào.
Cô gái này chính là Liễu Hàn Yên ngàn dặm xa xăm chạy tới, để tránh bị giám sát và điều khiển, cô đã chạy trốn khá lâu rồi.
Có điều, cũng may mà thi đấu thế gia còn chưa chấm dứt, cô vẫn còn thời gian, càng lúc càng gần huy chương Hải Thần hơn.
Đúng lúc này, một giọng nữ non nớt vang lên:
- Bác ơi, con muốn một bát chè trôi nước!
Đó là một cô bé đáng yêu như búp bê, cao chừng một mét rưỡi, dáng người nhỏ nhắn nhưng đã ra dáng lắm rồi.
Cô bé búi một búi tóc hình bánh quai chèo, buộc dây tím, trên trán
Liễu Hàn Yên nhìn thấy cô bé, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, cô đang nhớ tới em gái Liễu Tiên Tiên.
Tuy Liễu Tiên Tiên đẫy đà hơn cô bé này nhiều, nhưng hai người lại có mấy phần giống nhau.
- Hi hi, cháu ngồi đây được không ạ? Ăn cơm một mình buồn lắm đó.
Cô bé đặt mông ngồi đối diện Liễu Hàn Yên.
Đương nhiên cô cũng không từ chối, gật gật đầu, không nói gì.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên thấy cô bé rất đáng yêu nên cho dù bị nhìn chằm chằm cũng không nổi giận:
- Làm sao vậy?
- Cô ơi, cô rất đẹp đó, cô không biết là một mình đi lại bên ngoài rất nguy hiểm sao?
Cô bé ngây thơ hỏi.
Liễu Hàn Yên muốn cười phá lên. Cho dù cô bé này mới chỉ là thiếu nữ, và quan tâm tới cô, nhưng bộ dáng lại như người lớn vậy.
Cô thản nhiên đáp:
- Không có chuyện gì đâu.
Cô bé cong cái miệng nhỏ nhắc, bàn tay trắng nõn chống cằm, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Không bao lâu sau, vằn thắn và chè trôi nước đều được đưa lên.
Liễu Hàn Yên ngồi ăn vằn thắn của mình, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô bé.