Chương 806: Khó bề phân biệt
(2) Thứ hai, tôi cũng là vì cứu người, cũng không có ý niệm gì khác. Người yên tâm đi, chuyện giải độc cho người, tôi tuyệt không nói ra đâu.
- Dê xồm, cậu còn dám nói.
Lăng Vân quả thực tức đến khó thở. Từ nhỏ xuất thân trong một gia đình thư hương, tiếp nhận sự giáo dục của một đại gia khuê tú. Khi gia nhập cửa đạo, băng thanh ngọc khiết hơn mười năm. Đừng nói là chuyện nam nữ, có đôi khi cả một năm trời bà cũng không gặp bất cứ một người đàn ông nào.
Vốn định qua ít năm nữa, sau khi đại đệ tử Tô Hoan Hoan trở thành tông sư liền thoái ẩn núi rừng, dốc lòng tu đạo.
Cũng không nghĩ đến, đến từng tuổi này lại bị chồng của đệ tử, một người đàn ông nhỏ hơn hai mươi tuổi làm mất danh tiết.
Bị tay của người đàn ông đụng vào chỗ nhạy cảm đó, Lăng Vân quả thật nằm mơ cũng không nghĩ đến. Huống chi còn lâu như vậy.
Một Lăng Vân vốn đơn giản thì xem ra, cái này chẳng khác nào thất thân với Tần Xuyên.
Tần Xuyên vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ. Việc của hắn chỉ có thêm không có bớt, nào rỗi hơi đi quan tâm đến một “bệnh án” như vậy.
- Sư thái, tôi là một bác sĩ. Luận sự, công việc này chẳng phân biệt người nào. Vì sao người cứ phải nghĩ nó xấu xa như vậy?
Tần Xuyên gãi đầu, chẳng biết phải giải thích sao cho rõ.
Lăng Vân sư thái căn bản nghe không lọt. Bà vốn thanh tâm quả dục, ở trên tầng mây, kiêu ngạo nhìn thiên hạ muôn dân.
Nhưng lúc này, Tần Xuyên vì muốn giải độc cho bà, đã phá hủy đạo tâm của bà.
Tuổi cách nhau nhiều như vậy, lại làm cái chuyện “chán ghét” như thế. Khi bà vừa thấy Tần Xuyên, liền nghĩ đến cơ thể của mình đã bị bẩn.
- Tôi muốn đồng quy vu tận với cậu.
Lăng Vân giận dữ, toàn thân đột nhiên dâng chân khí Băng Ngưng như biển gầm. Nhất thời, cả ngọn núi như tiến vào mùa đông.
Tần Xuyên nhìn thấy tình huống không ổn, vội hét lớn:
- Người điên rồi sao? Bây giờ là lúc nào rồi? Thánh giáo đang muốn xoay chuyển trời đất, người còn bận tâm chút chuyện này à? Người muốn giết tôi? Giết xong, người làm sao ăn nói với Hàn Yên? Người không muốn đối mặt tôi, chẳng lẽ có thể đối mặt với Hàn Yên sao?
Nghe thấy tên Liễu Hàn Yên, Lăng Vân nhất thời từ trong lửa nóng chuyển sang băng.
Lăng Vân thoáng cái tỉnh táo lại, lập tức rơi vào tuyệt vọng. Đúng vậy, bà như thế nào đi chăng nữa cũng là nhờ Tần Xuyên cứu sống. Nếu giết hắn, làm sao còn mặt mũi nhìn Liễu Hàn Yên?
Quan trọng là, bà cũng hiểu được, mình không có khả năng giết chết Tần Xuyên. Chỉ là tính cách của bà, kinh nghiệm của bà đã làm bà không cách nào đối mặt với những gì phát sinh hôm nay.
Tần Xuyên thấy Lăng Vân sư thái im lặng, cũng nhân cơ hội này chuồn đi. Hắn không muốn tạo thêm sóng gió với đạo cô điên cuồng trong thời gian này nữa.
Sau khi gặp mặt Nạp Lan Thấm, hai người đến sân bay trở về thành phố Đông Hoa.
Biết được Tần Mục là giả, Nạp Lan Thấm rất ngạc nhiên. Nhưng cô cũng giống như Tần Xuyên, phát hiện thân thế của hắn khó bề phân biệt.
- Khó trách anh không tra ra được tư liệu của mẹ anh. Thật ra, tư liệu về cha anh cũng là giả. Mà kết quả xét nghiệm nhất định cũng giả luôn. Ngay từ lúc mới bắt đầu, bối cảnh và thân thế của anh đều là giả.
Nạp Lan Thấm nói.
Tần Xuyên cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết may mắn vì phát hiện Tần Mục là giả, hay là nên bi ai vì hắn lại trở về mồ côi.
Tần Xuyên điều khiển hệ thống tiên tri bảo đảm cho bọn họ không bị theo dõi và nghe lén, sau đó trên máy bay liên lạc với Bul-Kathos ở nước ngoài.
Kỳ thật, hắn muốn ba ngày không phải là tìm thần vật mà là muốn tìm viện binh.
Hiện nay, bọn họ đã biết tọa độ cứ điểm của Thánh giáo, chỉ cần tìm được nhân thủ, có thể cứu Bạch Dạ ra trước.
Nhưng đám người trong Hoa Hạ, ngoại trừ ba nhân vật cấp đại tông sư, các phái còn lại đều vô dụng. Hơn nữa, Tần Xuyên cũng không hoàn toàn tin tưởng họ.
Chi bằng tìm mấy cường giả ở nước ngoài, bất kể là Bul-Kathos, Ferger, Jayme hay Holman có kỹ xão đặc biệt đều có quan hệ sinh tử với Tần Xuyên. Bọn họ giúp đỡ, nhất định sẽ rất có lợi.
Rất nhanh, Tần Xuyên liên lạc với Bul-Kathos:
- Man Vương, bên chỗ của tôi có chuyện khẩn cấp, muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Tần Xuyên cũng không vòng vo. Man Vương lớn tuổi như vậy, cái gì cũng không gạt được ông ta.
- Tôi đã nghe đến chuyện thánh giáo bên trong Hoa Hạ rồi. Nhưng trước khi nói đến chuyện này, tôi có một tin tức tốt cho cậu.
Giọng điệu của Man Vương mang theo vài phần cảm khái: