Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tạo Hóa Chi Môn

Chương 2: Tiền đồ nan đoán

Chương 2: Tiền đồ nan đoán
Khuôn mặt trắng nõn, đối mặt với Ninh Tiểu Thành chỉ có nụ cười sáng lạn như mặt trời.

"Mộ Uyển, chúng ta nên tới hỏi một chút sao?" Tễ Vân nhìn Điền Mộ Uyển sắc mặt hơi tái nhợt, liền hỏi.

Điền Mộ Uyển lắc đầu, sau đó vô lực tựa vào ghế ngồi, không nói thêm một lời nào nữa. Có một số việc há có thể nói quên là quên được sao? Hai năm qua, tất cả vui sướng cùng hài lòng của nàng đều do Ninh Tiểu Thành mang lại. Mới quen biết Ninh Tiểu Thành hai năm, nàng đã nhận được sự hài lòng cùng hạnh phúc hơn nhiều so với mấy chục năm trước. Nhận được vô số xúc động cùng chấp nhất, nàng vẫn cho rằng, Ninh Tiểu Thành sẽ nói lời yêu với nàng.

Nhưng hôm nay, nàng lại phát hiện Ninh Tiểu Thành không phải con người như nàng nghĩ, cũng mang một tầng mặt nạ dối trá, thậm chí ngay cả những điều căn bản cũng đánh mất. Nàng rất muốn nói, những thứ này đều là giả, nhưng nàng biết những thứ này là thật, bởi vì nàng tận mắt thấy.

"Những thứ này cho muội." Ninh Tiểu Thành không biết Điền Mộ Uyển đã thấy hắn, vẫn vui vẻ lấy ra một nghìn đồng tiền đưa cho Ninh Nhược Lan.

Ninh Nhược Lan đẩy tay Ninh Tiểu Thành trở lại, "Ca, muội đã sắp tốt nghiệp, tiền trên người muội có đủ. Ca không phải nói chuyện có một người bạn gái sao, mua ít đồ cho người ta đi."

Ninh Tiểu Thành căn bản chẳng ngại, lần thứ hai kín đáo đưa tiền cho Ninh Nhược Lan nói, "Trên người ca còn có mà, hơn nữa, nhà Mộ Uyển rất giàu có, nàng thích ca không phải vì tiền. Chờ lúc muội tốt nghiệp, ca dẫn muội đi gặp Mộ Uyển, ca còn chưa kể cho nàng về muội."

"Uhm." Ninh Nhược Lan lần này không cự tuyệt, nàng biết ý tứ của huynh trưởng. Huynh trưởng sở dĩ không đề cập tới muội, là sợ Mộ Uyển lén lút cho muội tiền.

Nàng tuyệt đối không cho rằng huynh trưởng Ninh Tiểu Thành không xứng với người khác. Trên thế gian này bất luận nữ nhân ưu tú nào, huynh trưởng đều xứng đáng. Thế nhưng nàng biết, nữ nhân có thể thích huynh trưởng nhất định là người biết rõ huynh trưởng ưu tú.

Thấy Nhược Lan thu hồi tiền, Ninh Tiểu Thành lần thứ hai lấy ra một đóa châu hoa hình bông tuyết đưa cho nàng nói, "Cái này cũng tặng cho muội. Ca mua hai đóa, một đóa cho muội, còn một đóa cho Mộ Uyển."

Trước cổng Đại học Giang Châu, Ninh Tiểu Thành nắm trong tay một đóa châu hoa hình bông tuyết, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn đã rất lâu chưa gặp Mộ Uyển. Lần này hắn đưa tiền cùng một đóa châu hoa khác cho muội muội, cả ăn cơm cùng muội muội cũng không kịp, liền chạy tới Đại học Giang Châu.

Ninh Tiểu Thành không đợi lâu, đã thấy Điền Mộ Uyển đi tới. Điền Mộ Uyển vẫn mỹ lệ như thế, nàng bước tới hệt như tiên tử từ trong tranh bước ra, không vướng khói lửa trần gian. Trong lòng Ninh Tiểu Thành có chút kiêu ngạo, nữ tử mỹ lệ này rồi sẽ trở thành thê tử của hắn. Lúc này hắn nghĩ lại lần gặp tai nạn đó mà có chút vui mừng. Nếu không có trận lũ quét kia, hắn có lẽ không có cả cơ hội quen biết Điền Mộ Uyển.

- Ngươi tìm ta? Điền Mộ Uyển hỏi một cách nhàn nhạt. Khiến Ninh Tiểu Thành đến hai chữ "Uyển Nhi" chuẩn bị thốt ra cũng phải nuốt xuống, hắn cảm giác Mộ Uyển hôm nay dường như có gì đó không thích hợp.

- Đóa châu hoa này tặng cho nàng... Ninh Tiểu Thành vốn muốn tặng đóa châu hoa này cho nàng, sau đó mời nàng cùng ra ngoài dùng bữa. Thế nhưng lời nói tới miệng, hắn chỉ nói ra một nửa. Hắn cảm nhận được sự biến hóa của Mộ Uyển.

Điền Mộ Uyển bình tĩnh nhận lấy đóa châu hoa Ninh Tiểu Thành đưa cho nàng, nhưng không thèm nhìn tới một lần. Nàng hỏi tiếp:

- Còn có chuyện gì khác không?

- Ta muốn mời nàng đi dùng bữa... Ninh Tiểu Thành còn chưa dứt lời, đã thấy một chiếc xe thể thao màu lam đỗ lại bên cạnh hắn và Điền Mộ Uyển.

- Uyển Nhi. Một thanh niên sực mùi nước hoa cổ quái bước xuống xe, đồng thời gọi lên một tiếng đầy nóng bỏng.

Ninh Tiểu Thành khẽ nhíu mày, hắn rất ghét mùi này. Một đại nam nhân lại dùng nước hoa đến mức thơm ngào ngạt, thật sự khiến hắn khó có thể chịu đựng. Hơn nữa người thanh niên này, hắn cũng biết, là người tình được người nhà Mộ Uyển giới thiệu cho nàng, tên là Tra Chí Nghĩa.

- Chí Nghĩa... Cách Mộ Uyển đáp lại càng khiến Ninh Tiểu Thành nhíu mày chặt hơn. Nếu là lúc trước Tra Chí Nghĩa gọi một tiếng "Uyển Nhi", Mộ Uyển nhất định sẽ lạnh giọng đáp lại: "Uyển Nhi không phải để ngươi gọi, xin hãy tự trọng."

Nhưng hôm nay Mộ Uyển dường như rất không bình thường.

Dường như không ngờ Điền Mộ Uyển lại hòa nhã đối với y, hơn nữa cũng không nói gì về việc "Uyển Nhi không phải để ngươi gọi", Tra Chí Nghĩa liền mở cờ trong bụng, vội vàng tới nói:

- Uyển Nhi, hôm nay nàng có rảnh không? Ta muốn mời nàng cùng dùng bữa tối.

Ngoài dự liệu của Tra Chí Nghĩa, lần này Điền Mộ Uyển thật sự không cự tuyệt, hơn nữa còn gật đầu nói:

- Hôm nay vừa vặn có thời gian, vậy cùng đi thôi.

Tra Chí Nghĩa kinh hỉ đến mức suýt nữa quên mình họ gì. Y vừa định nói chuyện, lại nghe Điền Mộ Uyển một lần nữa nói:

- Chí Nghĩa, ngươi cầm giúp ta cái này một chút.

Nói xong, Điền Mộ Uyển cầm đóa châu hoa Ninh Tiểu Thành vừa tặng, đưa cho Tra Chí Nghĩa.

- Đây là cái gì? Tra Chí Nghĩa nhận lấy, hỏi theo bản năng.

- À, đây là Ninh Tiểu Thành vừa mới tặng cho ta, ta không có chỗ để.

Điền Mộ Uyển tùy ý nói, dường như không nhận ra đóa châu hoa này nàng lúc nào cũng có thể đeo trên đầu.

- Ồ ra là thế... Tra Chí Nghĩa nghe xong lời Điền Mộ Uyển, tay y run lên, đóa châu hoa kia liền rơi xuống, lọt qua nắp cống thoát nước.

Tra Chí Nghĩa cũng không ngờ châu hoa lại lọt xuống cống thoát nước, có chút ảo não nói:

- Thật xin lỗi, Uyển Nhi, ta hơi bất cẩn. Đợi lát nữa ta sẽ mua lại một đóa tốt hơn cho nàng.

Khiến Tra Chí Nghĩa lần nữa không ngờ, Mộ Uyển cứ thế gật đầu:

- Mất rồi thì thôi. Có thời gian ngươi mua tặng lại cho ta một đóa là được, đi thôi.

Ninh Tiểu Thành sắc mặt tái nhợt. Hắn há có thể không biết Tra Chí Nghĩa cố ý? Nhưng điều khiến hắn đau lòng chính là thái độ của Mộ Uyển. Hắn mới không gặp nàng nửa tháng mà thôi, tại sao nàng có thể thay đổi lớn đến vậy? Trong ấn tượng của hắn, Mộ Uyển không phải người như thế.

- Uyển Nhi, ta muốn nói với nàng mấy lời.

Nhìn thấy Điền Mộ Uyển sắp rời đi, Ninh Tiểu Thành lần nữa nói.

Điền Mộ Uyển hình như biết Ninh Tiểu Thành muốn nói gì, nàng quay đầu lại, chậm rãi nói với Ninh Tiểu Thành: "Ninh Tiểu Thành, ta biết ngươi muốn nói gì. Chỉ là ta sắp tốt nghiệp rồi, không thể tiếp tục vui đùa nữa. Trong lòng ngươi nên biết chênh lệch giữa chúng ta quá nhiều, tuyệt đối không có khả năng ở chung với nhau. Trước kia ta không hiểu chuyện, hiện tại ta đã hiểu ra rồi. Ta hi vọng ngươi về sau đừng tới tìm ta nữa, điều này đối với chúng ta cũng không tốt."

Nói xong, Điền Mộ Uyển không để ý tới Ninh Tiểu Thành, trực tiếp đi về phía chiếc xe thể thao kia, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Nhìn chiếc xe phun khói lao vút đi, Ninh Tiểu Thành thấy trái tim mình đang rỉ máu. Hắn không rõ Mộ Uyển làm sao lại trở nên như thế này. Nàng hoàn toàn khác với Mộ Uyển trong ấn tượng của hắn.

Chẳng lẽ nữ nhân đều hay thay đổi như vậy sao? Mặc dù hắn xuất thân bần hàn, nhưng cho tới giờ hắn cũng chưa từng thấy mình không xứng với Mộ Uyển, bởi hắn biết mình khác người thường như thế nào. Hơn nữa Mộ Uyển cũng chưa từng không để ý tới thể diện của hắn như thế này.

- Tiểu Thành, ngươi đứng đây làm gì vậy? Một thanh âm thanh thúy vang lên, kéo Ninh Tiểu Thành còn chìm đắm trong sự ngỡ ngàng về với hiện thực tàn khốc.

Ninh Tiểu Thành sắc mặt trắng bệch. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy nữ sinh thanh tú để tóc ngắn, nói theo tiềm thức:

- Tăng Tễ Vân...

- Ta vừa rồi nhìn thấy rồi, Tiểu Thành, có một số việc nên thuận theo tự nhiên. Gia cảnh Mộ Uyển không bình thường, ngươi nên nghĩ thoáng ra một chút, có lẽ có người bên cạnh ngươi thích hợp với ngươi hơn Mộ Uyển đó.

Ngữ khí Tăng Tễ Vân rất nhẹ nhàng, như áng mây phiêu bồng nơi chân trời, vỗ về trái tim rạn nứt của Ninh Tiểu Thành.

Nhưng Ninh Tiểu Thành dường như không nghe thấy lời Tễ Vân, chỉ sững sờ nhìn dòng nước kia.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch