Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tạo Hóa Chi Môn

Chương 3: Tiền đồ khó đoán

Chương 3: Tiền đồ khó đoán


Dòng nước cuốn đóa châu hoa đi, lại như cuốn đi cả trái tim hắn.

Một hồi lâu sau, hắn mới phản ứng lại, nói với Tăng Tễ Vân:
- Cảm ơn ngươi, ta phải đi rồi.

- Đợi chút, Tiểu Thành, ta muốn cùng đi với ngươi.
Tễ Vân bỗng tiến lên một bước, ánh mắt nàng nhìn Ninh Tiểu Thành thậm chí có chút nóng bỏng.

Ninh Tiểu Thành lắc đầu, không nói gì thêm, quay người nhanh chóng hòa vào đường phố, biến mất trong biển người.

Nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Thành biến mất, Tễ Vân cắn cắn bờ môi, lẩm bẩm:
- Ninh Tiểu Thành, ta yêu ngươi còn nhiều hơn Điền Mộ Uyển.

Tễ Vân là bằng hữu tốt nhất của Điền Mộ Uyển, nàng thậm chí cảm thấy mình hiểu rõ Ninh Tiểu Thành hơn cả Điền Mộ Uyển. Đây là nam tử ưu tú nhất mà nàng từng gặp, không một ai hơn được. Tính cách của Ninh Tiểu Thành cứng cỏi, lạc quan, bất cứ khó khăn nào, hắn cũng không bận tâm.

Vì biết Ninh Tiểu Thành, nàng bèn nghĩ đủ mọi biện pháp để tìm hiểu hắn. Nàng tìm hiểu được rằng, từ khi lên cấp ba, Ninh Tiểu Thành không hề trải qua khóa học cơ bản, nhưng hắn vẫn thi đỗ đại học. Khi vào đại học, hắn không đọc sách, không lên lớp, vậy mà chưa từng thất bại. Căn cứ vào điều tra của nàng, Ninh Tiểu Thành chưa từng gian lận trong các kỳ thi, mỗi lần đều như vậy. Trước khi thi một hai giờ, hắn cầm sách lật qua một lượt, y như đọc tiểu thuyết.

Vậy mà, Ninh Tiểu Thành chưa từng thi trượt, kể cả những môn thực hành và những môn đòi hỏi phải dùi mài kinh sử ngày đêm. Thời gian mà Ninh Tiểu Thành tiết kiệm được, hầu như đều dùng để làm công. Toàn bộ học phí và phí sinh hoạt của hắn cùng muội muội đều do hắn làm thuê mà có.

Tăng Tễ Vân kết luận rằng, Ninh Tiểu Thành chẳng những có bản lĩnh học một biết mười, mà còn có năng lực suy tính và lý giải siêu cường, thậm chí có thể nói đó là một loại dị năng.

Đáng tiếc duy nhất là Ninh Tiểu Thành không biết kiếm tiền; với bản lĩnh của hắn, vốn dĩ không cần phải làm việc kiếm tiền tại công trường. Nhưng về sau Tăng Tễ Vân lại cảm thấy nàng hình như đã đoán sai, Ninh Tiểu Thành không phải không biết kiếm tiền, mà là cố ý không để người khác biết về bản lĩnh của mình.

Hiểu biết về Ninh Tiểu Thành càng sâu, trong lòng Tăng Tễ Vân càng chất chứa hình bóng hắn. Cho dù Điền Mộ Uyển là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng vẫn muốn chiếm đoạt Ninh Tiểu Thành. Sở dĩ Điền Mộ Uyển đi điều tra gia cảnh Ninh Tiểu Thành, chính là do chủ ý của nàng.

...

- Xuống xe ở đây đi.
Lời của Điền Mộ Uyển khiến Tra Chí Nghĩa đang hưng phấn nhất thời sửng sốt.

- Vẫn chưa tới nơi dùng bữa...
Tra Chí Nghĩa theo bản năng nói, nhưng vẫn dừng xe lại; y cũng không dám đắc tội với Điền Mộ Uyển.

Điền Mộ Uyển mở cửa xe nói:
- Trong nhà gọi tới, yêu cầu ta lập tức trở về.

Nhìn Điền Mộ Uyển rời đi, Tra Chí Nghĩa bỗng có cảm giác bị trêu đùa; y vốn không hề nghe thấy Điền Mộ Uyển nghe điện thoại. Nhưng dù biết rõ bị trêu đùa, y vẫn không dám bất mãn với Điền Mộ Uyển.

...

Ninh Tiểu Thành ngừng lại, hắn phát hiện mình trong vô thức đi lên cầu vượt, đây lại là đường dành cho ô tô. Hắn lắc đầu, quyết định ngày mai lại đi tìm Mộ Uyển, hỏi rõ nàng vì sao lại đối xử như vậy. Nếu như Mộ Uyển tuyệt tình đúng như nàng nói, vậy hắn không cần tiếp tục ở lại thành phố này nữa.

Muội muội sắp tốt nghiệp rồi, có lẽ không cần hắn chăm sóc nữa. Nếu như không phải có Mộ Uyển và muội muội Ninh Nhược Lan, hắn đã sớm rời khỏi đây rồi.

Ninh Tiểu Thành vừa mới quay đầu lại, một vệt sáng vàng chói mắt liền bắn tới. Với tốc độ phản ứng siêu nhanh của Ninh Tiểu Thành, hắn cũng không kịp phán đoán vệt sáng vàng ấy là gì, đã bị nó đâm trúng. Trong nháy mắt mất đi ý thức, hắn dường như cảm nhận được một loại khí tức tang thương từ thời viễn cổ.

Điền Mộ Uyển ngồi trong ký túc xá mà thần hồn thất lạc, nàng cầm điện thoại lên rồi buông xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần. Ninh Tiểu Thành khiến nàng thất vọng cực độ, nhưng bây giờ khi Ninh Tiểu Thành thật sự biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Điền Mộ Uyển mới cảm thấy nàng lại không thể quên người nam tử thường xuyên dính đầy bụi bặm ấy.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Điền Mộ Uyển thở dài, cuối cùng quyết định không liên hệ với Ninh Tiểu Thành nữa, thậm chí còn định xóa cả số điện thoại ký túc xá của Ninh Tiểu Thành.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của nàng lại vang lên.

Điền Mộ Uyển tiếp điện thoại, một thanh âm thanh thúy nhưng hơi dè dặt truyền đến:
- Xin hỏi ngươi phải là Mộ Uyển? Ta là muội muội của Ninh Tiểu Thành, Ninh Nhược Lan, ta muốn hỏi về ca ca của ta một chút...

...

Mười phút sau, Điền Mộ Uyển đi tới quán cà phê ngoài trường, nàng trông thấy Ninh Nhược Lan đang mang vẻ mặt lo lắng.

- Là nàng?
Điền Mộ Uyển nhận ra Ninh Nhược Lan, đây chẳng phải là nữ tử đứng cùng Ninh Tiểu Thành lần trước sao?

Ninh Nhược Lan chưa từng gặp Điền Mộ Uyển, nhưng khi Điền Mộ Uyển vừa đến, nàng đã biết rõ, nữ nhân trước mắt này nhất định là Điền Mộ Uyển; chỉ có nữ nhân như thế này mới có thể xứng với ca ca của nàng.

- Ta là muội muội của Ninh Tiểu Thành, Ninh Nhược Lan. Mộ Uyển, ca ca của ta đến giờ vẫn không có tin tức, cũng không về ký túc xá, ngươi có biết hắn ở đâu không?
Ninh Nhược Lan không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Điền Mộ Uyển, vừa mở miệng đã dò hỏi tung tích của ca ca mình.

Điền Mộ Uyển còn chưa kịp phản ứng với lời của Ninh Nhược Lan, nàng chỉ hỏi một cách vô thức:
- Muội muội của Ninh Tiểu Thành không phải ở nhà làm nông sao? Sao lại là nàng...

Ninh Nhược Lan nhíu mày nói:
- Ta cùng ca ca đều ở Giang Châu, ta phải đi học, đâu có thời gian trở về làm nông?

Điền Mộ Uyển biến sắc, lập tức trong tâm trí nàng liền sáng tỏ. Nàng vốn cực kỳ thông minh, liên tưởng đến từng lời nói và việc làm của Tễ Vân, đã mơ hồ hiểu ra.

- Không...
Điền Mộ Uyển lập tức nghĩ đến buổi tối Ninh Tiểu Thành cùng nàng chia xa, có tin tức về một đoạn đường trên cao bị thiên thạch đâm vỡ. Điều này vốn không có liên quan đến Ninh Tiểu Thành, nhưng vào giờ khắc này trong tâm trí nàng dần hiện lên hình ảnh Ninh Tiểu Thành một mình cô độc đứng trên cầu vượt.

Thấy Điền Mộ Uyển liều mạng chạy ra ngoài, sắc mặt của Ninh Nhược Lan cũng biến đổi, hiển nhiên nàng cũng đoán được ca ca dường như đã gặp chuyện chẳng lành.

...

"Lạch cạch..." Một cánh cửa sắt rỉ sét được mở ra, dư âm bị kiến trúc cổ xưa xung quanh cản lại, vang vọng không dứt.

Mười mấy hơi thở sau, một nam tử trẻ tuổi đầu rũ xuống, bị hai tên cai ngục nắm tay, kéo từ trong cửa sắt ra ngoài. Nam tử này, trông như đã tắt thở, hai cánh tay chỉ còn lại da bọc xương. Nhìn bộ y phục rách rưới, loang lổ vết máu trên người hắn, có thể thấy hắn đã phải chịu đựng tra tấn và tàn phá đến nhường nào.

"Bồng!" Nam tử gầy yếu ấy bị hai tên cai ngục vứt trên mặt đất, làm tung lên một ít bụi, rồi bất động.

- Gia hỏa này chết rồi phải không?
Một tên cai ngục mập lùn nhìn nam tử nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hỏi.

Tên cai ngục kia ừ một tiếng:
- Hẳn là chết rồi, ai bảo hắn không biết trời cao đất dày, lại dám vô lễ với tiểu thư Giản. Giờ thì tốt rồi, chẳng những Ninh phủ bị diệt, bản thân hắn cũng xem như được giải thoát, đáng đời.

- Lão Hội à, nói chuyện cẩn thận một chút, chúng ta hãy lôi hắn ra ngoài xử lý rồi hãy nói.
Tên cai ngục mập lùn vội vàng khuyên một câu.

Nghe thế, tên cai ngục được gọi là Lão Hội trong vô thức rụt cổ lại. Sau đó bước về phía nam tử đã tắt thở trên mặt đất, chuẩn bị kéo đi.

Đúng lúc đó, một thanh âm hơi nhu nhược vang lên:
- Hai vị đại ca, ta muốn mang phu quân của ta đi.

Hai tên cai ngục đang nói chuyện giờ mới trông thấy bên cạnh có một nữ tử mặc áo gai vải thô đang đứng, nữ tử này tuy mặc áo gai vải thô, nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được phong thái bất phàm của nàng. Tiếc là, mặt nàng đã bị hủy dung, lại bị mái tóc hơi rối che đi, khiến người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Hai tên cai ngục đều nhận ra nữ tử này, đây hẳn là một trong hai người còn sống sót của Ninh gia.

Toàn bộ Ninh gia đều bị xóa sổ, còn lại hai người còn sống là lão quản gia của Ninh gia Ninh Cao và nữ nhân trước mắt này. Ninh Cao là quản gia của Ninh phủ, vào lúc Ninh phủ bị tịch thu gia sản, lão có việc phải rời khỏi Thương Tần Quốc, nên tránh được một kiếp. Mà nữ tử này là con dâu của Ninh phủ, cũng là thê tử của nam tử mới bị ném ra từ trong lao ngục, tên là Kỷ Lạc Phi. Do nàng ở lại Thương Tần Nhị Tinh Học Viện, nên cũng tránh được tai họa này.

Đương nhiên, đây cũng do quan hệ giữa Kỷ Lạc Phi và Ninh gia không quá sâu đậm, nàng sở dĩ gả vào Ninh gia, là vì Ninh gia và Kỷ gia là thế giao, từ nhỏ đã đính ước với Ninh Thành.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch